Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/23)
Nguyễn Thị Pmanth
Minh dạo này vừa tìm được việc, làm thêm ở một cửa hàng điện tử, lương cũng kha khá, vì chàng biết sửa đồ điện rất giỏi.
Hôm nay, chàng cảm thấy buồn và nhớ Thảo ray rức, Minh liền mò đến cái quán cà phê, nơi chàng thường ngồi để đợi Thảo.
Bước vào quán, nhìn vào chỗ mọi khi chàng vẫn thường ngự ở đó, để nhìn trộm Thảo. Thật tiếc, hôm nay lại có người khác ngồi rồi.
Minh đành chọn một bàn khác gần đó, nhưng trông ra đường không được thông thoáng như cái bàn cũ.
Sau khi ngồi yên, Minh đưa mắt quan sát người đã chiếm mất cái vị trí tốt nhất của chàng, và chợt giật mình, ôi trời.. anh chàng thường sánh bước cùng Thảo mỗi ngày đây mà, sao hôm nay hắn lại ngồi ở đây vậy? Tại sao hắn không đón Thảo và về cùng nàng? Ôi...tại sao và tại sao?
Chàng lặng lẽ quan sát Điền, tên khốn đẹp trai thật, không thua kém mình chút nào. Chuyện gì đã xảy ra giữa hắn và Thảo vậy? Minh suy nghĩ miên man và cảm thấy thật thắc mắc.
Ở bàn bên kia, Điền đã ăn uống xong từ lâu, mắt đang đăm đăm nhìn ra đường, hình như đang chờ đợi Thảo, đôi mắt Điền trông thật buồn, mặt mày bí xị.
Minh bỗng cảm thấy thỏa mãn, khi nhìn thấy Điền trong điệu bộ của mình mỗi khi ngồi ở đó.
Thôi thì cứ đợi khi Thảo đi ngang, xem điệu bộ của Thảo và Điền thì có thể biết được thội.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mãi hơn mười hai giờ, Thảo, cô bé xinh như mộng, thật thướt tha trong tà áo dài trắng, cùng với một cô bạn chầm chậm bước qua, vừa đi, họ vừa cười nói rất vui vẻ.
Minh liếc sang bàn của Điền, anh chàng mặt mày buồn thiu.
Sau khi Thảo đi qua rồi, Minh cũng đứng dậy tính tiền rồi ra về.
Vừa đi, Minh vừa huýt sáo, lòng chàng bỗng vui phơi phới. Tại sao thế nhỉ?
Post a Comment